Thơ tình: Cỏ hoang
Hãy khóc đi khi trái tim còn đập!
Nó ngũ rồi giọt lệ cũng khô đi.
Sáu mươi năm ai đó có nghĩa gì?
Nhưng chỉ với những cuộc đời êm ả.
Còn với ta tấm chân tình dối trá
Dòng thời gian nghiệt ngã đến vô cùng.
Vạn vật này trời đất là của chung
Sao linh hồn, mỗi người ôm một nỗi?
Hỡi! trăng sao tỏa muôn đường muôn lối.
Thế mà ta không chốn để đi về
Bóng chiều tàn, bóng xuân cũng vội tan
Trông trời xa mà thấy lòng cô quạnh.
Nghĩa trang đêm chúng nhìn ta ớn lạnh
Cọng cỏ non sợ sệt níu gót giày
Màn bóng tối bao trùm muôn vạn vật
Một linh hồn chạy lạc cùng cỏ hoang.
Categories: Thơ điên, Thơ đời, Thơ tình
No Comments »
« Đi nhặt thời gian | Home | Môn đăng hộ đối »