Thơ tình: Vườn họa sĩ
*****
Đố anh họa sĩ khắc tranh!
Cây gì! “Không lá, đôi cành cũng không?”
Trên đầu, hai trái lòng bong
Dưới chân đóng cọc, gười trồng bỏ đi.
Ối chà, dễ quá xá chi
Nhà anh bốn cọc, trước ghi rõ ràng
Đầu làng, cuối xóm, hai hàng
Đêm về sáng tỏa, dọc ngang rành rành.
Con gì! “Rãi nước hơi tanh?”
Ngày thì núp bóng, đêm canh thân ngà
Miệng le lá ngọc mượt mà
Hai môi đều đặng, thịt da hồng hào.
Tranh anh nhỏ mực chưa lâu
Nhờ em trông rõ con nào đúng sai!
Lá chiều còn đọng sương mai
Mực hồng chưa ráo, con trai giữa dòng.
Tranh kia! Anh bán mấy đồng?
Một qua, một lại, tranh hồng tặng em!
Khen người tốt chữ khéo chem!
Tranh tay người vẽ có thêm đừng ngần.
Đông tây, nhà cửa, xa gần?
Cho anh biết đặng mang tranh tận nhà.
Chiều dần, đường lại hơi xa
Ba đồng em gởi coi là giao lưu.
Trên đồi anh vẽ đôi hươu
Dưới chân cỏ mịn ngựa cừu chen chân
Giang đông mây đổ mấy tầng
Giữa lừng đôi điệp lăn tăng đủ màu
Tranh đời có khác mấy đâu
Xa kia bắc đẩu, dưới vườn giậu leo.
Cổng tre mở cạnh ao bèo
Chân ai giám đến, dưa leo đải lòng.
Bao lời em đã ngỏ song
Thôi thì em lấy tranh hồng nghe anh!
Categories: Thơ tình, Thơ vui
No Comments »
« Bánh xe thời gian | Home | Thơ tình: Dấu trăng »